Phía cuối con đường..
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Phía cuối con đường..
Bạn sẽ làm gì khi có một ngày thức dậy thấy bên mình tiền trong túi không còn, việc làm không có, người yêu chia tay, bạn bè, gia đình ở xa...
Cuộc sống coi như mất hết ý nghĩa. Vậy mà đến lúc đó tôi lại tự dưng mỉm cười.
Khi tiền trong túi không còn, tôi nghĩ đến hàng triệu người trên thế giới vẫn còn đang đói khát. Khi việc làm không có, tôi tin cũng có hàng triệu người khác đang chạy đôn chạy đáo tìm việc như mình. Khi tình yêu vỡ tan, tôi viết thêm vào thời gian biểu của mình một số giờ học thêm hoặc đi ngủ. Và rồi tôi mỉm cười. Cuộc sống vẫn cứ trôi. Đôi khi ta chao đảo. Rồi sau đó ta sẽ nhận ra và lấy lại thế quân bình. Hình như tôi là người lạc quan.
Và khi người ta no đủ, người ta sẽ không thể có được cảm giác thử sức khao khát và hy vọng. Bởi vậy cho đến già ta vẫn cứ là bé thơ khi chơi thứ đồ chơi này đến chán ngấy rồi lại đòi thứ khác. Tôi khao khát no đủ nhưng sẽ chẳng bao giờ no đủ. Lúc biết mình đang đi vào cái vòng tròn của con số không, tôi sẽ hít một hơi dài rồi vùng vẫy.
Có biết bao nhiêu người trên Trái đất này tìm ý nghĩa cuộc sống bằng cách ban tặng cuộc đời mình đến những nơi xa xôi, những người cùng khổ. Thế thì tại sao ta lại thấy đời mất hết ý nghĩa khi lại bắt đầu bằng bàn tay trắng?
Hãy cứ tin đi, bằng cách mỉm cười khi mình thất bại sẽ thấy cuộc đời lại mỉm cười. Khi ta không còn gì hết, không có gì hết, đời sẽ ban tặng ta một cái gì đó mới mẻ hơn, hạnh phúc hơn. Sau hạnh phúc là bất hạnh, đi hết bất hạnh rồi sẽ gặp hạnh phúc. Điều đó chẳng phải là quy luật sao,.
Cuộc sống coi như mất hết ý nghĩa. Vậy mà đến lúc đó tôi lại tự dưng mỉm cười.
Khi tiền trong túi không còn, tôi nghĩ đến hàng triệu người trên thế giới vẫn còn đang đói khát. Khi việc làm không có, tôi tin cũng có hàng triệu người khác đang chạy đôn chạy đáo tìm việc như mình. Khi tình yêu vỡ tan, tôi viết thêm vào thời gian biểu của mình một số giờ học thêm hoặc đi ngủ. Và rồi tôi mỉm cười. Cuộc sống vẫn cứ trôi. Đôi khi ta chao đảo. Rồi sau đó ta sẽ nhận ra và lấy lại thế quân bình. Hình như tôi là người lạc quan.
Và khi người ta no đủ, người ta sẽ không thể có được cảm giác thử sức khao khát và hy vọng. Bởi vậy cho đến già ta vẫn cứ là bé thơ khi chơi thứ đồ chơi này đến chán ngấy rồi lại đòi thứ khác. Tôi khao khát no đủ nhưng sẽ chẳng bao giờ no đủ. Lúc biết mình đang đi vào cái vòng tròn của con số không, tôi sẽ hít một hơi dài rồi vùng vẫy.
Có biết bao nhiêu người trên Trái đất này tìm ý nghĩa cuộc sống bằng cách ban tặng cuộc đời mình đến những nơi xa xôi, những người cùng khổ. Thế thì tại sao ta lại thấy đời mất hết ý nghĩa khi lại bắt đầu bằng bàn tay trắng?
Hãy cứ tin đi, bằng cách mỉm cười khi mình thất bại sẽ thấy cuộc đời lại mỉm cười. Khi ta không còn gì hết, không có gì hết, đời sẽ ban tặng ta một cái gì đó mới mẻ hơn, hạnh phúc hơn. Sau hạnh phúc là bất hạnh, đi hết bất hạnh rồi sẽ gặp hạnh phúc. Điều đó chẳng phải là quy luật sao,.
Re: Phía cuối con đường..
"Dẫu rằng tôi biêt mỉm cười mà lòng đau xót há chăng không phải là ép bản thân mình quá sao? Con người khác với muôn loài ở chỗ có đa dạng cảm xúc tại sao ta cứ phải trốn tránh những cảm xúc mà xã hội cho là không tốt để tìm những cảm xúc vui giả tạo. Chấp nhận cảm xúc của mình để hiểu, và một khi đã hiểu tức nó sẽ trở lên bình thường. Cách chạy trốn tốt nhất không phải là bỏ chạy mà phải đối mặt với nó....
Tôi thật buồn khi con người cứ chạy mãi trong vòng lẩn quẩn của cảm xúc. Nỗi đau càng trốn tránh thì nó càng tìm đến bao giờ mới thoát khỏi để có thể thật sự mỉm cười trước mọi điều trên cuộc sống. Tôi chỉ tiếc cuộc sống của tôi quá ngắn ngủi để có thể cảm nhận được mọi nỗi đau trong cuộc đời, nhưng còn thở thì tôi vẫn muốn biết, tôi muốn biết vì có nhiều cái tôi chưa biết, tôi muốn biết vì tôi biết kiến thức của tôi còn rất nhỏ bé, khi có kiến thức nhiều con người trở lên linh hoạt hơn và cũng gian xảo hơn. Kẻ gặp mà lòng cảm giác vô hại lại là kẻ có thể hại ta bất cứ lúc nào, kẻ mà ta sợ thì chẳng bao giờ làm hại nổi ta...
Con người cứ chạy tìm cái hoàn hảo và cái hoàn mỹ để rồi cuối cùng phải cực nhọc để bảo vệ cái thanh danh đó. Chẳng wa cũng chỉ là cái danh ở đời, không có con mắt tinh tường thì khắc nó che lấp và dẫn dắt bạn. Từ chỗ chủ động để đạt được nó, khi đạt được rồi thì trở thành bị động để nó điều khiển. Có bao nhiêu người khi nhắm mắt ước nguyện cuối cùng chỉ là trở về lại được với quá khứ. Quá khứ thật đơn giản nhưng họ thoải mái biết bao nhiêu họ chẳng lo mất điều gì vậy mà họ đi tìm những cái hư danh của vật chất quên đi cái kiến thức chạy trốn nó để rồi họ hối tiếc, họ nhớ những tháng ngày mà họ phải vất vả khổ sở để thoát nó, khi thoát khỏi rồi họ không thể trở lại được nữa khi họ phải bảo vệ cái mà họ một thời theo đuổi... Ngồi trong chăn mới có giận, chẳng ai trên đời này sống thật sự thoải mái, ai cũng có những vấn đề nan giải cần giải quyết, chẳng qua vấn đề khác nhau mà thôi. Người vui vì họ cảm thấy nỗi buồn qua bình thường, họ cảm nhận được hạnh phúc vì họ cảm nhận được tình cảm xung quanh họ, họ biết họ có gì và không có j và họ hiểu họ được j và họ mất j.....
Mọi thứ chỉ là tương đối xấu tốt đều xuất phát từ tâm người. Cái mà bạn nhìn chỉ là ảo ảnh, cái mà bạn phán xét chỉ đúng với hoàn cảnh sống của bạn mà thôi. Cái mà bạn cần nhiều người muốn vứt nó đi không được, cái mà bạn muốn ném đi thì nhiều người lại rất cần...."
Tôi thật buồn khi con người cứ chạy mãi trong vòng lẩn quẩn của cảm xúc. Nỗi đau càng trốn tránh thì nó càng tìm đến bao giờ mới thoát khỏi để có thể thật sự mỉm cười trước mọi điều trên cuộc sống. Tôi chỉ tiếc cuộc sống của tôi quá ngắn ngủi để có thể cảm nhận được mọi nỗi đau trong cuộc đời, nhưng còn thở thì tôi vẫn muốn biết, tôi muốn biết vì có nhiều cái tôi chưa biết, tôi muốn biết vì tôi biết kiến thức của tôi còn rất nhỏ bé, khi có kiến thức nhiều con người trở lên linh hoạt hơn và cũng gian xảo hơn. Kẻ gặp mà lòng cảm giác vô hại lại là kẻ có thể hại ta bất cứ lúc nào, kẻ mà ta sợ thì chẳng bao giờ làm hại nổi ta...
Con người cứ chạy tìm cái hoàn hảo và cái hoàn mỹ để rồi cuối cùng phải cực nhọc để bảo vệ cái thanh danh đó. Chẳng wa cũng chỉ là cái danh ở đời, không có con mắt tinh tường thì khắc nó che lấp và dẫn dắt bạn. Từ chỗ chủ động để đạt được nó, khi đạt được rồi thì trở thành bị động để nó điều khiển. Có bao nhiêu người khi nhắm mắt ước nguyện cuối cùng chỉ là trở về lại được với quá khứ. Quá khứ thật đơn giản nhưng họ thoải mái biết bao nhiêu họ chẳng lo mất điều gì vậy mà họ đi tìm những cái hư danh của vật chất quên đi cái kiến thức chạy trốn nó để rồi họ hối tiếc, họ nhớ những tháng ngày mà họ phải vất vả khổ sở để thoát nó, khi thoát khỏi rồi họ không thể trở lại được nữa khi họ phải bảo vệ cái mà họ một thời theo đuổi... Ngồi trong chăn mới có giận, chẳng ai trên đời này sống thật sự thoải mái, ai cũng có những vấn đề nan giải cần giải quyết, chẳng qua vấn đề khác nhau mà thôi. Người vui vì họ cảm thấy nỗi buồn qua bình thường, họ cảm nhận được hạnh phúc vì họ cảm nhận được tình cảm xung quanh họ, họ biết họ có gì và không có j và họ hiểu họ được j và họ mất j.....
Mọi thứ chỉ là tương đối xấu tốt đều xuất phát từ tâm người. Cái mà bạn nhìn chỉ là ảo ảnh, cái mà bạn phán xét chỉ đúng với hoàn cảnh sống của bạn mà thôi. Cái mà bạn cần nhiều người muốn vứt nó đi không được, cái mà bạn muốn ném đi thì nhiều người lại rất cần...."
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết